Vương Bình là con trai của Vương Lâm và Liễu Mi (Một phân thân của Mộc Băng Mi). Từ khi được sinh ra, hắn đã bị chính mẹ đẻ của mình luyện hóa thành oán anh. Hắn không thể tu đạo nên cuộc đời tương đối ngắn ngủi. Ở cuộc đời đầu tiên, hắn trải qua 72 năm cùng với cha mình. Mặc dù trở thành chí tôn trong phàm nhân, nhưng hắn không có mẹ. Sau này trong Mộng Đạo Thuật, Vương Bình được sống thêm một cuộc đời mới. Lúc này hắn có đầy đủ cả cha và mẹ. Hắn cũng có gia đình riêng của mình cùng với Thanh Nghi. Trải qua một lần luân hồi bình yên, hạnh phúc.
Nội Dung Chính
Vương Bình trong Tiên Nghịch là ai?
Vương Bình là một oán anh hấp thu oán khí mấy trăm năm và sự căm hận người cha, do Liễu Mi tạo ra. Khi Liễu Mi tu luyện Thiên Huyễn Vô Tình Đạo bị Vương Lâm dùng một tia dâm dục ý cảnh của Mị Cơ phá hủy đạo tâm. Sau đó xảy ra việc ngoài tầm kiểm soát, khiến hai người phát sinh quan hệ. Cuối cùng Liễu Mi mang thai và sinh ra Vương Bình, gọi là Lệ Nhi.
Thông tin nhân vật
- Tên thường gọi: Vương Bình, Bình Nhi, Lệ Nhi.
- Tên tiếng Trung: 王平
- Tuổi: 72
- Thân phận: Phàm nhân.
- Hình dáng: anh tuấn, lãng tử, sở hữu vẻ đẹp từ người mẹ.
- Tính cách: ít nói, thông minh, lanh lợi, hiểu chuyện, thừa hưởng từ cha.
- Mối quan hệ: cha Vương Lâm, mẹ Liễu Mi, vợ Thanh Nghi.
- Tình trạng: Đã chết.
- Vị trí xuất hiện: Chương 679 trong truyện.

Vương Bình là một oán anh
Khi Vương Lâm nhận Vương Bình từ tay Liễu Mi, mặc dù đã có ăn đan dược và dùng thần thông lôi hệ để chữa trị nhưng sự thật là hắn đã chết từ trước đó rồi. Hắn chỉ là một tia hồn phách mà thôi. Vương Lâm lấy một đạo kiếm khí của Lăng Thiên Hậu hóa thành thân thể và một đạo kiếm khí khác thủ hộ hồn phách để tạo ra Vương Bình.
Cuộc sống của Vương Bình trong Tiên Nghịch từ nhỏ cho tới lớn lên, trưởng thành và về già… tất cả đều do thần thông của Vương Lâm tạo ra mà thôi. Vương Lâm đã cho con mình một người cha yêu thương con hết mực. Cho con một đời vinh hoa phú quý chốn phàm nhân. Nhưng không thể cho con một thân thể hoàn chỉnh, không cho con một người mẹ.
Cuộc đời của Vương Bình
Thời thơ ấu
Vương Bình, thường gọi là Bình Nhi, lúc còn nhỏ (5-6 tuổi) rất khôi ngô tuấn tú. Tuy nhiên sắc mặt tái nhợt, thân hình xanh xao gầy yếu. Cái đầu bé hơn những đứa trẻ khác không ít. Nó thường mặc một bộ quần áo bằng vải đay.
Hàng ngày Vương Bình đều phải uống thuốc và được Vương Lâm dùng thần thông lôi hệ điều trị, nên oán khí trên người hắn cũng đã tiêu tan đi nhiều. Trí nhớ của Vương Bình đã bị cha hắn hủy đi, để cho hắn một cuộc sống mới. Hai cha con sống ở Lạc Nguyệt thôn, một thôn trang nhỏ, yên tĩnh. Vương Lâm lại làm nghề thợ mộc để kiếm cơm.
Ở thôn trang này còn có một nhân vật nữa. Đó chính là Tôn Thái. Lão bây giờ đã già nua lắm rồi, lưng hơi còng, mặt có nhiều nếp nhăn. Thọ nguyên của lão không còn nhiều. Khi cha con Vương Lâm về đây sống được 5 năm thì Tôn Thái cũng tới. Lão rất yêu quý Bình Nhi.
Tư chất Vương Bình khá tốt nên Tôn Thái muốn hắn tu đạo. Tuy nhiên Vương Lâm thì không. Hắn chỉ muốn Vương Bình sống một đời bình an, như đúng cái tên của nó. Là một phàm nhân, lớn lên, cưới vợ sinh con. Tu chân giới rất tàn khốc và nguy hiểm. Cả đời chẳng có hạnh phúc, đến già vẫn chỉ là sự cô độc.
Thời thiếu niên
Khi Vương Bình lên 10 tuổi vẫn gầy gò, nhìn chỉ như đứa trẻ lên 7, lên 8. Nhưng lúc này trên mặt hắn đã có huyết sắc rồi. Càng lớn càng tuấn tú, được mọi người và các cô bé trong thôn yêu mến. Khi lên 16 thì hắn trông rất giống Liễu Mi, có thể gọi là tuyệt thế mỹ nam. Ngoài ra hắn còn rất thông minh, hiểu chuyện. Làm việc gì cũng cẩn thận, ít nói, ánh mắt đầy vẻ cơ trí giống cha mình.
Vương Bình gọi Tôn Thái là Tôn gia gia. Khi Tôn Thái qua đời, hắn đã khóc rất nhiều. Hai cha con Vương Lâm, Bình Nhi chôn cất lão ở sau núi Lạc Nguyệt thôn. Lúc còn sống Tôn Thái thường lén lút truyền dạy pháp thuật cho Vương Bình. Nhưng hắn nghe lời cha nên tuyệt nhiên chưa bao giờ tu hành.
Khi trưởng thành
Khi Vương Bình 19 tuổi, Tôn Thái đã qua đời được 3 năm. Hai cha con Vương Lâm dọn dẹp đồ đạc rời khỏi Lạc Nguyệt thôn. Tại đây có cô bé Chu Nhược Đồng, là nhị nhà đầu nhà Chu gia rất có hảo cảm với Vương Bình. Nhưng hắn lại không để ý nhiều tới nữ sắc nên khiến cô bé ấy đau lòng.
Lại 3 năm tiếp theo trôi qua. Hai cha con hắn in dấu chân lên khắp núi sông ở Nhiễm Gia Tinh. Đồng hành với họ là những tiếng cười nói, những niềm vui. Đến khi quay trở về ngọn núi cuối cùng Kỳ Liên Sơn. Vương Bình đã 29 tuổi. Vẻ yêu dị đã giảm đi rất nhiều, còn lại đó là vẻ đẹp anh tuấn, khuôn mặt tươi trẻ, sáng ngời.
Hai cha con hắn đi tới tửu lâu ở Kỳ Thủy Thành thì gặp được Thanh Nghi. Cô gái này để lại trong lòng Vương Bình rất nhiều thiện cảm. Sau đó với đề nghị của Vương Lâm, Thanh Nghi đã đồng hành cùng Vương Bình để giúp đỡ hắn. Vương Bình từ biệt cha, cùng Thanh Nghi rời đi để gây dựng sự nghiệp.
Khi về già
Thoáng chốc thời gian như thoi đưa. Vương Bình lúc này 52 tuổi, hắn trở thành chí tôn trong phàm nhân. Hắn thành lập Thiên Hành Giáo, sau đó lập ra Thiên Hành Quốc. Thuần phục Đại Tần, Trần Vân để trở thành quốc gia duy nhất trên Nhiễm Vân Tinh. Nhưng hắn vẫn chưa về gặp Vương Lâm. Lại 10 năm nữa trôi qua, Vương Bình 62 tuổi.
Lúc này Vương Bình mới mang theo Thanh Nghi trở về vương phủ để thăm lại cha mình. Ăn một bữa cơm. Hắn hỏi về mẹ, mẹ của hắn. Đây mới là lần thứ hai trong đời hắn hỏi cha mình việc chuyện này. Lần đầu tiên là từ khi hắn mới 4 tuổi. Hắn còn nhớ vẻ mặt suy sụp của cha mình. Vì vậy từ đó tới giờ hắn chưa từng nhắc lại. Vương Lâm kể hết cho hắn nghe về cuộc đời mình. Từ khi tới Hằng Nhạc Phái tu đạo, gặp gỡ Liễu Mi ra sao, đem Vương Bình tới Huyễn Vân Tinh này như thế nào. Sáng hôm sau Vương Bình rời đi không nói câu nào.
Hắn cùng Thanh Nghi kiếm một thôn trang yên tĩnh sống tiếp. Cuộc đời hắn 19 năm bình thường, 8 năm vượt núi băng sông, 25 năm chinh chiến, 10 năm đứng trên đỉnh chí tôn. Tuy ngắn ngủ nhưng không phải ai cũng có thể trải qua.
10 năm tiếp theo Vương Bình lúc này đã rất già rồi. Hắn vẫn khắc gỗ. Hắn nhận ra rằng: Cuộc sống này chính là bình thản thì tốt nhất.
“Nếu ta có thể lựa chọn lại, nếu có kiếp sau, ta hi vọng có thể ở cùng với cha trong một thôn trang nhỏ, làm một người thường, bình thường cả đời…”
Về phần Thanh Nghi, năm đó được Vương Lâm nâng đỡ đến cảnh giới Nguyên Anh viên mãn. Nàng cũng đã cảm ngộ được ý cảnh, ý cảnh của nàng là Tình Yêu Không Hối Hận. Nàng không muốn làm thần tiên vô tình, chỉ muốn làm bạn với người phàm nhân hữu tình.
Qua đời
Vương Bình lúc này đã 72 tuổi. Sứ giả Lôi Tiên Điện là Lôi Đạo Tử tìm đến tận thôn trang gây uy hiếp. Vương Lâm xuất hiện giải cứu Vương Bình và Thanh Nghi. Chính Lôi Đạo Tử là người nhìn ra Vương Bình là một oán anh. Hắn được tạo ra từ hai đạo kiếm khí sắc bén. Lúc này Vương Bình mới biết được toàn bộ sự thật về bản thân mình.
Hắn không phải con người, không thể tu đạo. Cuộc đời hắn không có bệnh tật, ăn uống không thể hấp thu, không thể chảy nước mắt. Kể cả khi về già, cảm nhận được cuộc sống đã đi đến cuối con đường, nhưng cơ thể hắn vẫn không thấy suy yếu.
Sau khi Vương Lâm đánh đuổi Lô Đạo Tử, Vương Bình hồi tưởng lại thời thơ ấu và cuộc đời mình. Hắn không có mẹ, không thể gặp được mẹ. Nhưng hắn có cha, có Thanh Nghi.
“Cha, Vương Bình con không có mẹ, chỉ có cha, cảm ơn người đã làm bạn…”
“Nếu là có kiếp sau, nếu ta có thể có luân hồi, Thanh Nghi, ta nhất định sẽ tìm nàng…”
Vương Bình nhắm hai mắt từ giã cõi đời. Thân thể biến thành một dải sáng màu trắng, một dải màu đen. Vậy là Vương Lâm đã xua tan hết oán khí của hắn. Thu lại dải màu trắng vào trong Thiên Nghịch Châu, đặt cạnh Uyển Nhi. Thanh Nghi cũng nguyện hóa thành hồn phách để được ở bên cạnh Vương Bình mãi mãi. Kể cả là dưới Hoàng Tuyền. Cuộc đời hắn tuy bất hạnh, nhưng lại gặp được một hồng nhan, một tri kỷ. Chính là Thanh Nghi.
Vương Bình trong Mộng Đạo Thuật
Vương Lâm gặp lại Mộc Băng Mi, sử dụng Mộng Đạo Thuật để cùng nhau trải qua một lần luân hồi. Vừa để bản thân hắn không còn gì để nuối tiếc. Để giúp Mộc Băng Mi hoàn thành tâm nguyện muốn gặp Vương Bình. Và cũng để Bình Nhi của hắn được gặp mẹ.
Ở cuộc đời này Vương Lâm kết hôn với Liễu Mi. Hai năm chung sống bên nhau thì họ có một người con trai, tên là Vương Bình. Cuộc sống ba người, một gia đình vô cùng hạnh phúc bên nhau. Vương Lâm thì theo nghề thợ mộc. Liễu Mi thì dành hết thời gian cho chồng con. Sáng sớm nấu cơm, ban ngày chơi đùa, buổi tối kể chuyện ru Bình Nhi ngủ.
15 năm sau, Vương Bình từ biệt cha mẹ để lên kinh thành tham gia kỳ thi. Vài năm sau thì hắn công thành danh toại. Hắn cũng lập gia đình, thê tử không ai khác chính là Thanh Nghi. Cuộc sống yên bình cứ thế trôi qua, gần như không có biến cố gì xảy ra. Vương Lâm và Liễu Mi cũng đã đến tuổi già. Khuôn mặt nhiều nếp nhăn, mái tóc đã chuyển sang màu bạc trắng.
Vương Bình mang theo thê tử từ quan về quê. Hắn thấy cha mẹ hắn đang nằm trên giường như đang ngủ say. Cả hai người mang theo nụ cười nhẹ nhàng, cứ thế bình thả rời khỏi cõi đời. Sau khi mai táng cho cha mẹ, Vương Bình cùng Thanh Nghi sống tiếp tại đây cho tới khi nhắm mắt xuôi tay. Mọi chuyện kết thúc tại đây!